Một sự thật phũ phàng mà phần đông người dân yêu chuộng hòa bình trên thế giới không muốn nhất cuối cùng đã xảy ra, khi tiếng súng vang vọng khắp nơi trên lãnh thổ Ukraine và sự im lặng đầy bất ngờ của thế giới phương Tây và sự đáp lại thất thanh của chính quyền Volodymyr Zelensky. Một Ukraine từng ngụp lặn trong những hứa hẹn hoa mỹ từ đồng minh Mỹ và NATO giờ đây đang phải đơn độc chống lại những quả tên lửa hành trình từ chính người anh em phía bên kia biên giới.
Nổ súng là điều không ai mong
muốn, với người dân Ukraine thì có thể nói quyết định của ông Putin là một
quyết định đầy tranh cãi. Nhưng với những người Nga và bản thân ông Putin thì
họ có cái lý của họ. Giả sử trong tình huống Ukraine trở thành thành viên của
NATO thì về mặt kỹ thuật, vũ khí và quân đội của Mỹ và châu Âu có thể xuất hiện
ở bất cứ đâu trên đường biên giới trải dài 2,295 km giữa Ukraine và Nga. Điều
này sẽ điểm bất lợi đáng kể cho Nga, cũng là bất lợi cho một số nước láng giềng
và quốc gia nhỏ khác.
Tất nhiên thì ông Putin và
người dân nước Nga không muốn điều đó, và hệ quả xảy ra là điều có thể dự báo
được. Khi mà trong quan hệ quốc tế, biện pháp quân sự luôn là chọn lựa cuối
cùng của một nguyên thủ tỉnh táo - người phải hiểu rõ rằng nút bấm khai hỏa
đồng nghĩa với rất nhiều tài nguyên khác của quốc gia mình trước hết phải mất
đi và không thể đảo ngược được. Tuy nhiên, cái giá của chiến tranh không chỉ
nằm ở những mất mát tài sản, vũ khí mà còn nằm ở thiệt hại từ các lệnh trừng
phạt và thứ vô giá hơn chính là mạng sống của người dân vô tội.
Người dân Ukraine, trong đó có
những Việt kiều, là những chủ thể đầu tiên bị ảnh hưởng của cuộc chiến; nhưng
công bằng mà nói, họ phải chịu trách nhiệm với lá phiếu bầu của mình cho một
danh hài trong một cuộc bầu cử được truyền thông phương Tây mô tả là hợp-hiến.
Khi chứng kiến pháo kích trên đầu và những cái phủi tay lạnh lẽo của đồng minh,
Ukraine đã có bài học cuối cùng về tư duy độc lập tự chủ, không lệ thuộc. Có
trách thì hãy trách những người đứng đầu Ukraine khi mà họ “gió chiều nào xoay
chiều đấy”. Chính họ được người anh em tốt là Nga bao bọc trong nhiều thập kỷ
xong vẫn cố tình “đi đêm” với Mỹ và các nước Phương Tây, giúp các nước này mưu
đồ hãm hại người anh em tốt của mình. Vậy thì liệu có động đến lòng tự ái của
người anh em tốt đấy hay không???
Thấy chiến tranh mới biết quý
hòa bình. Nhìn cái giá phải trả của một quốc gia lệ thuộc đến mức la liếm như
Ukraine mới hiểu rằng để một đất nước như Việt Nam, có vị trí địa lý đặc biệt
bên cạnh một thằng hàng xóm hung hăng và sự ve vãn thương mại cây gậy và củ cà
rốt của phương Tây.
Thậm chí là mấy anh chị hải
ngoại còn từng ngày tuyên truyền, kích động nhằm hướng chúng ta thân phương
Tây, rồi đưa ra những luận điệu chống Trung Quốc, cuối cùng là muốn Việt Nam
xảy ra chiến tranh. Xong, thực tế chúng ta vẫn tồn tại và phát triển bền vững,
đó là nhờ vào chính sách tự chủ tự cường mà thôi.
Phải nói rằng, với người dân yêu chuộng hòa bình thì chúng ta đều
không mong muốn chiến tranh xảy ra, những mất mát về tài sản, vũ khí không thể
sánh được với những mất mát về mặt con người, nhất là những người dân vô tội.
Nhân đây chúng ta cũng thấy được bài học đắt giá từ Ukraine - một quốc gia
không có tự lực, tự cường; một quốc gia không có những người lãnh đạo cứng rắn,
đủ tầm để lãnh đạo đất nước vượt qua những khó khăn. Mong rằng những người dân
vô tội và cả đất nước Ukraine sớm được bình yên!!!
chiến tranh chỉ làm nghèo đất nước
Trả lờiXóa