Thầy Ninh Văn Dậu (áo đỏ) thuyết phục cậu học trò Ksor. |
Thầy Ninh Văn Dậu sinh năm 1982, đang chủ nhiệm lớp 12A2 Trường THPT Đinh Tiên
Hoàng (xã la HDreh, huyện Krông Pa, tỉnh Gia Lai có 41 học sinh, 100% là người
dân tộc thiểu số Gia Rai. Hầu hết các em có hoàn cảnh gia đình khó khăn, học lực
yếu do xét tuyển đầu vào đều bằng học bạ. “Riêng Ksor có học lực trung bình,
khá hơn các bạn khác”. Tuy nhiên, Ksor đã quyết định bỏ học vì “thấy người nhà
đi làm khổ quá, thương mọi người nên ở nhà đi làm luôn”.
Đọc những dòng chia sẻ của thầy
Ninh Văn Dậu về cậu học trò Ksor, sẽ làm chúng ta càng trân quý tình Thầy – Trò, khác xa với cách hành xử của
hai cô giáo Trường Tiểu học Nam Trung Yên – Hà Nội.
“Chiều nay cũng giống như bất cứ
buổi chiều nào khác. Nhưng hình như không... Cái se lạnh của đất trời Krông Pa
có giống như mọi năm không mà sao lòng thấy se sắt lắm. Cảm giác như vừa đánh mất
điều gì đó.
Chỉ mới cách đây hơn một tuần em
đã hứa với thầy, với cô Linh và với cả tập thể lớp 12A2 rằng em sẽ đi học lại.
Trong đó có cả gia đình em chứng kiến. Và một tuần qua em đã đều đặn tới lớp.
Thầy cảm thấy thật ấm lòng trong cái tiết trời đầy nghiệt ngã và rất khó ở của
mảnh đất này.
Nhưng em biết không, hai ngày qua
thầy tới sinh hoạt lớp không thấy em xuất hiện, thầy nhận thấy có gì đó không ổn!
Và đúng như linh cảm của người đã từng đi qua những nốt trầm của cuộc đời. Cả lớp
thông báo: em bỏ học!
Nghe tới đó lòng thầy nghẹn lại.
Thế rồi buổi tối về thầy gọi, nhưng em không nghe máy. Thầy liên lạc với người
nhà em để tâm sự và trao đổi thêm. Có lẽ họ cũng cảm nhận được phần nào ý định
của thầy. Tuy nhiên, chốt lại vẫn là: em bỏ học!
...
Vậy là chiều nay thầy cùng với bạn
Tức lại lên đường. Vượt qua con đường rừng gần 20km để vào được cái rẫy nhà em,
tận bên trong lòng hồ Ia HDreh. Thầy thấm mệt, bạn Tức cũng thấm mệt... nhưng
cũng chưa là gì so với hình ảnh lấm lem trên khuôn mặt đen đúa của em - hình ảnh
lấm láp ấy gọi dậy tuổi thơ dữ dội của thầy. Khi gặp lại em, ngồi trao đổi tâm
sự, thầy quên cả đoạn đường khó nhọc mà mình đã vượt qua.
Ngồi với thầy cả buổi, nhưng em
không nói gì ngoài câu: “Em bỏ học thầy ạ!”.
Là người đứng trên bục giảng cả chục
năm, chứng kiến không biết bao số phận học trò đã đi qua - những phận đời đầy mỏng
manh và éo le, nhưng lòng thầy vẫn quặn lại đầy xót xa vì em. Và giờ đây thầy
không muốn tâm hồn mình trở nên trống trải, thiếu hụt bởi bất kỳ sự vắng mặt một
vị trí nào trong lớp.
...
Vậy tại sao em có thể bỏ học?
Thầy có nói gì em cũng không trả lời.
Điều đó đồng nghĩa với việc em sẽ từ biệt cái chữ từ đây thật sao? Câu nói: “Em
bỏ học thầy ạ!” làm đau một tâm hồn vốn rất nhạy cảm, dễ xúc động và đầy suy
tư, trăn trở. Có lẽ nào thầy đã thất bại hoàn toàn?
Thầy và cả lớp vẫn đợi em. Nếu em
vẫn chưa chịu vượt rẫy vượt rừng để trở về với trường với lớp, nhất định thầy sẽ
vào rẫy “lấy” em về!”.
Thật đáng trân trọng người thầy này
Trả lờiXóa